Tôi chỉ là một đứa nhóc khi quyết định rời nhà từ vùng Đông Bắc ở Anh tới Hàn Quốc, nơi tôi được đào tạo trong suốt hai năm để trở thành một ngôi sao K-Pop.

Vào thời đó, K-Pop hầu như vẫn chưa được biết đến ở Anh. Dù vậy, với dòng máu nửa Hàn nửa Trung Quốc trong người, tôi bắt đầu theo dõi các bộ phim truyền hình Hàn Quốc như Boys Over Flowers và Playful – Kiss. Cũng từ đó, tôi say đắm K-Pop và toàn bộ nền văn hóa Hàn Quốc.

Trong khi các bạn tôi phát cuồng vì Britney Spears và Backstreet Boys thì tôi nghe nhạc của Wonder Girls và B2ST.

Niềm đam mê cháy bỏng của tôi là được trở thành một diễn viên và nghệ sĩ biểu diễn.

Một cách để đạt được điều này ở Hàn Quốc chính là trở thành một “thần tượng – idol”, tức là một nghệ sĩ đa năng, làm được mọi thứ: từ làm mẫu, đóng phim cho đến ca hát, nhảy múa. Vậy nên thần tượng K-Pop có vẻ như là con đường đi tới giấc mơ đó của tôi.

Từ năm 10 tuổi, tôi đăng ký dự tuyển (audition) cho vài công ty với hy họng một trong số họ sẽ chọn tôi vào danh sách.

Thường thì điều này có nghĩa là gửi đi một video ghi hình bản thân. Đôi khi tôi bỏ học để quay video dự tuyển. Mẹ tôi từng nhiều lần phát điên khi bà phát hiện ra việc này.

Sau đó, trong một chuyến đi cùng gia đình tới thăm bà tôi ở Seoul, tôi có cơ hội thử sức trong một buổi thử giọng lớn với hơn 2.000 trái tim nhiệt huyết, tràn đầy đam mê và hy vọng khác.

Chúng tôi được đưa tới một căn phòng lớn để đợi, hệt như căn phòng bạn thường thấy trong chương trình Britain’s Got Talent, trừ việc là chẳng có chiếc ghế nào cả. Do đó chúng tôi ngồi bệt theo hàng 10 người một.

Sau 6 giờ chờ đợi, đã đến lượt hàng của tôi. Trái tim tôi đập điên cuồng khi lần lượt từng người trong số chúng tôi được gọi vào.

Khi cô gái đầu tiên cất giọng, vị giám khảo quát lên “Dừng, tiếp!” ngay trước khi cô ấy kịp hát tới phần điệp khúc. Gần như tất cả đều nhận chung một cách đối xử.

Khi đến lượt mình, tôi biểu diễn một đoạn độc thoại từ một bộ phim truyền hình Hàn Quốc. Giám khảo yêu cầu tôi ngừng lại giữa chừng.

“Chúng tôi đang tìm ca sĩ,” ông nói. “Bạn sẽ hát chứ?” Tôi chưa chuẩn bị bài hát nào cả nhưng vẫn thử sức với bài “A whole New World” trong bộ phim hoạt hình Aladdin của Disney.

Ban giám khảo dừng tôi lại và đề nghị tôi nhảy. Tôi cũng chưa hề có sự chuẩn bị nào cho yêu cầu này và cảm thấy mình như một con ngốc. Sau đó họ bật nhạc lên và tôi đã nhảy tự do.

Sau một chút hội ý với các trợ lý, giám khảo cho tôi một tờ giấy vàng. Tôi đã đi tiếp vào vòng trong.

Kế đó, tôi được đưa tới một căn phòng nơi tôi được yêu cầu bước đi dọc theo một đường băng dính thẳng dưới sàn và khuôn mặt tôi được chụp hình ở các góc độ khác nhau để xem hình ảnh của tôi trông sẽ thế nào qua máy ảnh.

Trong vòng vài ngày, tôi được đề nghị quay trở lại cùng cha mẹ để thảo luận về hợp đồng.

Theo điều khoản trong hợp đồng, tôi sẽ phải rời xa gia đình và chuyển đến Hàn Quốc sinh sống trong thời gian nhận sự đào tạo từ công ty.

Nếu tôi bỏ đi trước khi hợp đồng kết thúc, tôi sẽ phải trả toàn bộ chi phí đào tạo với tổng số tiền lên tới vài ngàn đô la.

Mẹ tôi lưỡng lự ký vào hợp đồng hai năm, đây là thời hạn ngắn nhất mà họ cho phép.

Thời gian thực tập

Ngay sau khi bắt đầu ở vai trò thực tập sinh, công ty giải trí ký hợp đồng đã chuyển giao tôi cho một công ty khác. Hành động này khá phổ biến trong giới và các thực tập sinh không hề có tiếng nói trong vấn đề này.

Công ty mới của tôi rất nghiêm khắc. Tôi phải sống trong tòa nhà của họ với các thực tập sinh khác, những người đều ở độ tuổi từ 9 đến 16. Nam nữ được phân ra ở riêng.

Chúng tôi chỉ rời tòa nhà để tới các buổi học ở trường. Các thực tập sinh đi học ở trường công địa phương nhưng vì là người Anh, tôi đi học tại một trường quốc tế. Ngoài thời gian ở trường, chúng tôi không được phép ra ngoài nếu chưa xin phép, mà thường đều sẽ bị từ chối.

Nếu cha mẹ muốn đến thăm, họ phải xin phép trước. Họ hàng người thân ghé qua mà không có thông báo trước đều sẽ bị từ chối cho gặp mặt.

Vào một ngày tập luyện điển hình, những thực tập sinh chúng tôi sẽ phải thức dậy từ 5 giờ sáng để tranh thủ tập nhảy trước khi trường học bắt đầu vào 8 giờ.

Khi tan trường, chúng tôi sẽ quay lại công ty để luyện hát và nhảy. Các thực tập sinh thường cố gắng tập luyện đến 11 giờ đêm hoặc muộn hơn để gây ấn tượng tốt với các hướng dẫn viên.

Ban đêm chúng tôi tự chăm sóc bản thân. Chúng tôi phải đảm bảo quay trở lại ký túc trước khi họ khóa toàn bộ tòa nhà.

Việc hẹn hò bị cấm tuyệt đối dù một số vẫn bí mật làm vậy. Tất cả các thực tập sinh đều phải hành động như thể mình có xu hướng giới tính thông thường ngay cả khi không phải vậy. Bất kỳ ai thể hiện rằng mình đồng tính đều bị công ty loại bỏ.

Cả thực tập sinh nam và nữ đều có “quản lý” – những hình mẫu kiểu như ông chú có nhiệm vụ nhắn tin vào ban đêm nhằm theo sát chúng tôi. Nếu chúng tôi không nhắn tin trả lời lại, ngay lập tức một cuộc điện thoại sẽ được gọi tới để hỏi xem chúng tôi đang ở đâu.

Không có ngày cuối tuần hay ngày nghỉ. Vào những ngày nghỉ trên cả nước như Tết âm lịch, chúng tôi sẽ vẫn phải ở trong tòa nhà công ty trong khi các nhân viên đều được nghỉ.

Công ty xếp chúng tôi vào hai nhóm chính, kiểu như Team A và Team B. Tôi là một trong số 20 đến 30 thành viên của Team A – chúng tôi được coi là những người có tiềm năng nhất.

Team B có khoảng 200 thực tập sinh. Vài người trong số họ thậm chí phải trả tiền để được vào công ty. Họ có thể sẽ rèn luyện từ năm này qua năm khác mà không bao giờ biết được liệu mình có thể thực sự được “debut” – tức được ra mắt công chúng trong vai trò nghệ sĩ biểu diễn thực sự – hay không.

Các thực tập sinh Team A ngủ ở ký túc xá với 4 người mỗi giường. Những thực tập sinh bình thường khác sẽ phải ngủ chung với nhau trong một căn phòng lớn và nằm trên sàn gỗ có trải đệm.

Tôi đã từng thấy những thực tập sinh Team B kiệt sức ngủ luôn trong phòng tập nhảy sau mỗi buổi đào tạo, vì dù sao những tấm thảm ở đây chẳng khác mấy với tấm đệm ngủ trong phòng họ.

Và tôi mới chỉ thấy duy nhất một thực tập sinh ở Team B được lên Team A. Nếu thực tập sinh Team A có hành vi sai trái hoặc phàn nàn về điều gì đó, họ sẽ phải nghe lời đe dọa bị ném ra ngoài hoặc chuyển xuống Team B.

Nhưng nhìn chung không ai phàn nàn gì. Chúng tôi đều rất trẻ và đầy đam mê. Quan điểm của công ty đó là tất cả những gì chúng tôi trải nghiệm nơi đây sẽ là một phần trong việc học tập các kỷ luật cần có để trở thành một thần tượng K-Pop. Vậy nên chúng tôi chấp nhận tất cả.

Bên trong tòa nhà công ty, chúng tôi không dùng tên thật, trừ với những thực tập sinh khác. Mỗi chúng tôi được chỉ định một con số và nghệ danh riêng nhằm theo đuổi dạng tính cách mà họ đã chọn sẵn.

Tôi được nhận tên Dia nhưng các hướng dẫn viên chỉ gọi chúng tôi bằng các con số được đính trên áo. Cảm giác thật kỳ quái, có phần như thể chúng tôi đang ở trong một dự án thí nghiệm khoa học nào đó.

Tôi biết tôi có những đặc điểm để trở thành một thần tượng thành công.

Công ty ưu tiên tôi bởi tôi rất nhỏ – các hướng dẫn viên thường xuyên khen ngợi tôi vì thân hình nhỏ nhắn. Đừng hiểu nhầm, tôi rất thích ăn nhưng khá may mắn vì cơ thể tôi có khả năng tiêu hóa cao và không dễ tăng cân.

Trọng lượng là vấn đề ám ảnh thường xuyên với tất cả. Mọi người đều được yêu cầu không nặng quá 47kg bất kể tuổi tác hay chiều cao.

Vào các buổi cân đo hàng tuần, cơ thể chúng tôi được phân tích bởi một đào tạo viên và họ sẽ công bố cân nặng của từng cá nhân trước mặt tất cả mọi người trong phòng.

Nếu bạn vượt quá cân nặng mong muốn, họ sẽ cân đối lại đồ ăn của bạn. Đôi khi họ thậm chí cướp đi toàn bộ bữa ăn và những thực tập sinh“quá cân” sẽ chỉ được cho nước uống.

Việc nhịn đói thực sự được bình thường hóa. Một số thực tập sinh bị chứng biếng ăn hoặc rối loạn ăn uống. Nhiều người trong số họ thậm chí không có kỳ kinh.

Chẳng có gì lạ thường khi bị ngất đi do kiệt sức. Thường thì chúng tôi phải giúp đưa các thực tập sinh bị mất ý thức về ký túc xá.

Tôi đã ngất hai lần trong những buổi tập nhảy, có lẽ vì tôi bị mất nước hoặc ăn không đủ. Tôi tỉnh dậy mà không biết mình về giường bằng cách nào.

Thái độ giữa các thực tập sinh sau đó sẽ kiểu như: “Đáng đời! Ai bảo cô ta muốn nhiều!” Giờ đây khi nhìn lại những ngày đó, tôi nghĩ điều đó thật đáng sợ.

Tôi nhận ra rằng mình không thực sự có bạn bè ở đó, mọi người đều như đồng nghiệp. Môi trường quá căng thẳng và cạnh tranh khiến tình bạn bị che phủ.

Không khí căng thẳng sẽ lên đến đỉnh điểm trong các sự kiện biểu diễn mỗi tháng. Mỗi thực tập sinh sẽ phải biểu diễn trước mặt tất cả mọi người và được các hướng dẫn viên đánh giá.

Nếu một thực tập sinh không đạt điểm tốt, họ sẽ bị đá ra ngoài ngay lập tức.

Luôn có những người mới đến thay thế họ. Điều đáng sợ hơn cả là một số những thực tập sinh mới đã tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ và họ trông còn giống ngôi sao K-Pop hơn cả chúng tôi.

Cũng có hiện tượng bắt nạt giữa các thực tập sinh. Một cô gái thường xuyên bị bắt nạt chỉ vì vượt quá mức cân nặng tối đa. Một thực tập sinh khác nhảy rất tốt thì bị trộm mất giày nhảy.

Tôi nhớ những người bạn cũ ở Anh nhưng tôi không thể giữ liên lạc với họ vì các hướng dẫn viên luôn giữ điện thoại để chúng tôi có thể tập trung vào việc luyện tập. Công ty cũng muốn các thực tập sinh có vẻ bí ẩn trước khi debut. Họ không muốn chúng tôi đăng tải bất kỳ thứ gì đáng xấu hổ trên mạng xã hội.

Chúng tôi có thể nhận lại điện thoại khoảng chừng 15 phút mỗi đêm và tôi sẽ dành thời gian đó để gọi cho mẹ. Nhưng hầu hết các thực tập sinh đều bí mật sở hữu một chiếc điện thoại thứ hai.

Cha mẹ tôi biết việc đào tạo là khó khăn nhưng họ không thể làm gì nhiều bởi tôi đã ký hợp đồng và họ thì ở quá xa. Hầu hết các thực tập sinh Hàn Quốc cũng không muốn để lộ cho cha mẹ biết về tình hình thực tế để mọi người không phải lo lắng.

Điều khiến tôi tiếp tục đó là niềm tin rằng một ngày nào đó tôi sẽ được debut như một thành viên trong nhóm nhạc.

Tuy nhiên công ty chỉ có vị trí cho ít hơn một nửa số thành viên của Team A. Chúng tôi phải cạnh tranh cho các vị trí này qua các buổi kiểm tra liên tục về hát, nhảy và phỏng vấn.

Các nhóm nhạc K-Pop thường có cấu trúc như sau: một giọng hát chính, một dancer, một rapper, thành viên nhỏ nhất… Mỗi người đều có vai trò nhất định.

Tôi đã rất vui khi được thông báo rằng mình được chọn làm giọng hát chính. Nhưng sau đó công ty cũng nói họ đang cân nhắc tôi cho một vai trò khác trong nhóm, vị trí visual – người có diện mạo đẹp.

“Visual” là bộ mặt của cả nhóm. Bạn được chọn cho vị trí này vì ngoại hình của bạn và quan trọng nhất là hình vẻ của bạn trong tương lai. Một cô gái khác cũng cạnh tranh với tôi cho vị trí này.

Về tự nhiên cô ấy cuốn hút hơn tôi nhưng công ty dự đoán rằng nếu thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ, tôi sẽ trở nên xinh đẹp hơn cô ấy và lúc đó sẽ sẵn sàng cho vị trí“visual”.

Theo tiêu chuẩn sắc đẹp của Hàn Quốc, tôi có một khuôn mặt rất to, do đó họ muốn tôi thay đổi sống mũi và gọt cằm.

Công ty thường không ép buộc thực tập sinh thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ nhưng điều này rất được khuyến khích. Phẫu thuật phẩm mỹ là chuyện bình thường ở Hàn Quốc và viễn cảnh làm phẫu thuật không phải là vấn đề lớn với tôi. Tôi coi đây như một món đầu tư cho tương lai – chi phí phẫu thuật sẽ được bổ sung vào món nợ của tôi với công ty.

Nhưng mẹ tôi có cảm xúc lẫn lộn, bà nhận ra điều đó có nghĩa là tôi sẽ tiến gần hơn tới việc trở thành một idol – nhưng bà cũng lo lắng cho tôi.

Khi công ty cho biết rằng tôi được xếp hàng cho vị trí visual, tôi đã rất hạnh phúc.

Họ nói rằng tôi sẽ trở thành một ngôi sao K-Pop và điều đó thật tuyệt vời, đặc biệt là khi bạn chỉ là một cô bé tuổi teen nghe được điều này từ những người đầy quyền lực.

Thời gian trôi đi, công ty bắt đầu nói với chúng tôi nhiều hơn về hình ảnh của nhóm nhạc trong tương lai.

Họ nói với chúng tôi về dòng nhạc, về phong cách mà chúng tôi sẽ thể hiện và tôi bắt đầu cảm thấy không chắc chắn về mọi chuyện.

Tôi biết về tính cách đằng sau nghệ danh của mình, Dia. Cô ấy sẽ là một cô gái dè dặt, ngọt ngào và trong sáng. Là một visual, tôi phải có những đặc điểm này.

Nhưng Dia không phải là tôi. Tôi cứng đầu và ồn ã. Tôi nghi ngờ về khả năng duy trì hình ảnh dễ bảo này của mình trước công chúng.

Tôi nghĩ việc này có thể đáng giá để thử nếu nó đưa tôi đến mục tiêu trở thành một diễn viên. Nhưng khi tôi cố gắng nói chuyện với công ty về khao khát của mình, phản ứng của họ là:“Không, chúng tôi nghĩ bạn phù hợp với nhóm nhạc này hơn.”

Một ai đó có kinh nghiệm nói với tôi rằng với một người có nửa dòng máu Hàn Quốc, nếu tôi chọn nghề diễn thì vị trí tốt nhất tôi có thể hy vọng là vai phụ trong một show truyền hình.

Tôi cảm thấy như ước mơ của mình đã bay mất.

Quyết định từ bỏ

Hợp đồng của tôi đến kỳ gia hạn trước khi nhóm nhạc được ra mắt – và tôi nói tôi muốn kết thúc.

Việc bỏ đi như vậy là thực sự bất thường, hầu hết các thực tập sinh ham muốn đạt được mơ ước của mình đến nỗi họ sẽ đồng ý với bất kỳ điều gì.

Tôi ra đi trong yên ổn. Bởi tôi kết thúc lúc cần kết thúc, tôi không có món nợ nào phải trả và tôi đã hoàn thành công việc của mình trong hợp đồng.

Nếu ở lại lâu hơn nữa và debut với nhóm, có lẽ tôi sẽ phải chịu chi phí đào tạo, ăn ở và phẫu thuật thẩm mỹ.

Ngay cả các nghệ sĩ thành công vẫn phải tiếp tục làm việc để trả hết món nợ phát sinh trong quá trình thực tập và những món nợ mới sẽ tiếp tục chất chồng khi bạn là một idol. Thực sự rất khó để kiếm tiền bằng việc là một ngôi sao K-Pop.

Tôi trở về Anh mà không thực hiện bất kỳ cuộc phẫu thuật thẩm mỹ nào và gặp lại những người bạn cũ. Tôi đã có thể làm các bài kiểm tra với những người khác.

Tôi tiếp tục tham gia khóa học về nền tảng nghệ thuật và sau đó trúng tuyển vào một trường thời trang ở Pháp. Tôi thực sự may mắn bởi rất nhiều thực tập sinh bỏ cuộc ở tuổi 18 hoặc kết thúc hợp đồng của họ khi đã bước sang tuổi 21 để rồi cảm thấy lạc lối. Họ từ bỏ mọi thứ để trở thành một thần tượng K-Pop nhưng điều đó kết thúc và họ không có trong tay bất cứ bằng cấp nào.

Mẹ tôi thấy mừng vì tôi đã trở lại. Bà luôn tin rằng đào tạo không phải là chuyện tốt đối với tôi. Nhưng bà biết tôi phải tự mình nhận ra điều đó. Tôi đã đi một con đường vòng lớn nhưng tôi biết được rằng mẹ luôn luôn đúng.

Khi tôi thấy các video của nhóm nhạc mình đã từng tham gia, tôi cảm thấy mừng vì mình đã không đứng đó trên sân khấu.

Toàn bộ mọi thứ đều có vẻ giả tạo với tôi khi tôi quen biết họ và cách họ cư xử trước công chúng không giống như họ ngoài đời thực.

Hiện tại tôi không nghĩ tới việc theo nghề diễn, trừ khi đó là một sở thích. Thay vào đó, tôi có nghề nghiệp là một YouTuber. Tôi nhận ra mình khá có năng lực kinh doanh khởi nghiệp.

Tôi thích làm các video cho kênh YouTube của mình. Tôi nhận thấy mình áp dụng được rất nhiều những gì đã học được từ quá trình đào tạo. Tôi cảm thấy tự do vì tôi kiểm soát mọi thứ, từ việc lên kế hoạch, ghi hình đến chỉnh sửa.

Càng nghĩ về điều này, tôi càng cảm thấy mình đã quyết định đúng.

Ghi lại theo lời kể của Euodias với Elaine Chong.

XEM THÊM: Fan K-Pop xôn xao trước bài viết tiết lộ bí mật kinh hoàng của các thần tượng K-Pop

Tổng hợp từ BBC

author-avatar

About Huong Tran

Làm việc tự do, sống và hưởng thụ từng ngày ý nghĩa trên mảnh đất vừa xa lạ vừa thân quen Hàn Quốc.

Trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ được giữ bí mật. Bắt buộc phải điền vào các ô có dấu sao (*).