Chuyên mục “Phía trước là bầu trời” là góc chia sẻ về cuộc sống ở Hàn Quốc với những khó khăn và quá trình phấn đấu không ngừng nghỉ của những người Việt nơi đây. Chuyên mục do tác giả Nguyễn Vân, cũng là một cô dâu Việt Nam phụ trách. Nếu bạn muốn chia sẻ câu chuyện về cuộc sống của mình tại Hàn Quốc, xin vui lòng liên hệ với tác giả qua địa chỉ email thongtinhanquoc@gmail.com.

Tôi là một phụ nữ kết hôn nhập cư, sinh sống ở Hàn Quốc tính đến nay đã được hơn 6 năm. Ba năm qua là quãng thời gian ngắn với ai đó, và đã từng là chốc lát khi tôi là một cô nhóc rúc váy mẹ, cũng chỉ là một thoáng khi tối sống ở quãng đời học sinh.

Nhưng 6 năm qua, kể từ khi tôi 20 tuổi, từng giờ từng phút tôi đã rất cô gắng sống để trở thành người lớn thực thụ. 3 năm qua, tôi trân trọng từng giây phút để sống, để thở, để yêu và cảm nhận. Giờ đây, từng giây từng phút đó tôi đem đi san sẻ với tình yêu công việc.

Năm 2014 tháng 10 đầu thu, tôi sang Hàn Quốc với hai bàn tay trắng, trước khi bước vào ngôi nhà của gia đình chồng – nơi mà sau này tôi sẽ phải sinh sống lâu dài, thật sự tim tôi đã như ngừng đập. Vì tôi sợ cuộc sống hôn nhân, cuộc sống mẹ chồng nàng dâu bị rào cản bằng bức tường ngôn ngữ.

Tôi muốn bứt phá nó và từ đây tôi tìm được ước mơ tạm thời của bản thân, nó như mục tiêu nào đó để tôi phải sống để thiêu đốt đi phần nào nỗi nhớ nhà.

Tôi đã muốn làm thông biên dịch ở trung tâm đa văn hóa. Cơ hội sẽ đến với những đứa như tôi sao?

Đó luôn là câu hỏi khiến tôi hoang mang trong tâm trí. Giống như bất kì những chị cô dâu khác, cũng là người phụ nữ kết hôn nhập cư, tôi e dè với ánh mắt của xã hội Hàn Quốc. Sự thật là tôi đã rất tự ti vì đôi mắt to, mũi thấp, làn da ngăm ngăm.

Mỗi khi người Hàn Quốc nhắc tới người Việt Nam, người ta nói các cô dâu kết hôn nhập cư không chịu chăm lo chăm sóc con, bỏ chồng đi ngoại tình, lấy chồng vì tiền… Tôi đã tự hỏi bản thân rất nhiều, rốt cuộc vì lý do gì mà lại khiến tôi quyết định đi vào con đường đầy rẫy khó khăn, mệt mỏi này.

Mỗi người có một lý do riêng riêng, nhưng tôi đã muốn cãi lại với những người Hàn từng có cái nhìn không tốt về phụ nữ Việt Nam. Tôi muốn nói là: TÔI KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI NHƯ THẾ! Tôi muốn chứng minh cho họ thấy bằng nỗ lực của mình.

Một năm đầu ở Hàn Quốc, tôi chỉ dành thời gian để đi tìm hiểu, đi học – học văn hóa Hàn Quốc, học tiếng Hàn Quốc… Học bất kì thứ gì mà tôi có thể học. Tôi muốn trở thành người phụ nữ có thể nói những câu yêu thương với chồng, có thể chia sẻ mọi niềm vui, sự vất vả khó khăn với chồng.

Tôi muốn trở thành người mẹ mà đứa con của tôi sẽ tự hào thay vì tự ti vì mẹ nó là “người Việt Nam”. Tôi muốn là một yếu tố nhỏ bé trong xã hội, có công ăn việc làm ổn định. Tôi muốn thành công – suy nghĩ chỉ thoáng qua thôi cũng khiến tôi cảm giác khó thở.

Con tim loạn nhịp do những suy nghĩ có phần tham lam của bản thân. Nhưng cái khát khao của tôi cháy bỏng đến mức tôi chưa từng cảm nhận được “thứ cảm giác” này. Đã bao lần tôi tự hỏi tại sao đất nước Hàn Quốc lại biến tôi thành một người khác.

Những điều tôi đã học từ họ là một trong những yếu tố chăng? Tôi yêu sự cần cù của người Hàn Quốc, tôi yêu sự giản dị của họ, tôi muốn sống như họ – không hào nhoáng, phô trương, tôi muốn làm đẹp cho bản thân bằng sự hạnh phúc mãn nguyện.

Tham vọng ôm cả biển trời hạnh phúc của tôi thúc đẩy bản thân nỗ lực hết mình, nỗ lực không ngừng và luôn tin rằng sau sự nỗ lực đó sẽ là bầu trời của tôi!

Năm 2016 tháng 6 đầu hè, tôi sinh con trai đầu lòng. Một sinh linh mới chào đời và trách nhiệm của tôi trở nên to lớn. Nó thôi thúc tôi đến mức ban đêm tôi chỉ thức để nghiên cứu kế hoạch của tôi sau này. May mắn thay đầu năm 2017 tôi đã xin việc thành công ở trung tâm đa văn hóa và chính thức vào làm với vai trò là một nhân viên thông biên dịch tiếng Việt.

Cuối cùng ước mơ cháy bỏng 2 năm trước cũng trở thành hiện thực. Tôi luôn nghĩ mình đang mơ! Vì chỉ có tôi ở trong mơ mới làm tốt mọi việc như vậy. Tôi yêu công việc, muốn cháy bỏng với công việc, muốn làm giống như những gì người Hàn đã làm.

Tôi tự hào với công việc, tôi tự hào vì đứa con bé bỏng của mình, tôi tự hào vì đã gặp được người chồng tốt. Tôi muốn làm một điều gì đó như để khoe mẽ với mọi người. Tôi ngây thơ muốn gặp lại những người Hàn Quốc năm xưa – người người đã buông câu nói không tốt khiến tôi đau lòng và muốn gửi lời cảm ơn tới họ.

Vì họ đã dạy tôi một điều về hiện thực cuộc sống, cái nhìn khách quan giúp tôi có thêm nguồn động lực để cố gắng. Tôi muốn khoe với những người họ hàng ở Việt Nam rằng tôi không có tiền nhưng tôi đang kiếm tiền, tôi đang là một người lớn thực thụ mà những đứa bạn đồng trang lứa vẫn chưa làm được.

Công việc, việc nuôi con, việc quan hệ với nhà chồng… nhiều lúc đầu tôi muốn nổ tung, nhưng tôi lại cười thầm vì cái tôi đã nhận ra mà trước đó đã rất tò mò khi trở thành người lớn. Sự bận mải là thoáng chốc nhưng tôi hài lòng với công việc với niềm hạnh phúc giản dị cùng gia đình. Tuy nhiên, có gì đó vẫn luôn thôi thúc tôi khiến tôi canh cánh trong lòng.

Công việc của tôi là thông biên dịch, vì tính chất công việc tôi được gặp rất nhiều chị người Việt Nam cũng là phụ nữ kết hôn nhập cư. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, hễ gặp nhau là mọi chuyện được đưa ra để nói vì thật dễ đồng cảm cho nhau: Cảnh sống xa nhà xa quê hương, cảnh chật vật vì bất đồng ngôn ngữ văn hóa…

Mọi thứ dồn dập đến rồi cùng lúc tưởng như không thể vượt qua vậy mà dù 5 hay 6 năm, 8 hay 9 năm, mọi người vẫn vượt qua và đứng tại đây tụ tập nói chuyện với nhau.

Tôi yêu họ, tôi muốn làm gì đó giúp họ. Vấn đề lớn nhất đối với họ là ngôn ngữ, tôi có thể thông biên dịch giúp nhưng đâu có phải tôi gắn liền với họ trong suốt 24 giờ. Rồi chuyện vợ chồng, chuyện con cái, chuyện kinh tế…Họ là người phụ nữ hiền hậu nhưng khống có tiếng nói trong xã hội. Họ đã từng như tôi phải nghe những câu đánh giá không tốt của người Hàn Quốc. Và tôi muốn bảo vệ họ. Khi nghe họ nói về tương lai, tôi lại thấy buồn man mác.

Sự thật là họ đang ở tầng lớp nào của xã hội Hàn Quốc này? Bị phân biệt đối xử như thế nào? Con em của họ rồi sẽ ra sao khi phải sống trong môi trường đó? Con người tôi nhỏ bé, liệu có giúp gì cho họ được không? Hay chỉ dừng lại ở sự đồng cảm của những người đồng cảnh ngộ.

Ước mơ ngày đó nay đã thành hiện thực. Tôi vẫn chưa xác định rõ được ước mơ tiếp theo của bản thân là gì. Nhưng tôi muốn làm một điều gì đó, tuy nói là vì họ nhưng tôi cũng là một yếu tố trong xã hội gia đình đa văn hóa, cũng chỉ giống như bảo vệ quyền lợi của mình mà thôi Xã hội Hàn Quốc không bất công, con người Hàn Quốc không độc địa nhưng có lẽ cần có sự cố gắng của chúng tôi.

Đó giống như là ước mơ mà có thể là tôi sẽ chỉ làm được trong giấc mơ. Nhưng dù là mơ tôi vẫn muốn một lần được mơ giấc mơ đó.

Bị đánh thức ra khỏi giấc mơ với những ước mơ, tôi quay lại với cuộc sống cùng con trai bé bỏng, mỗi khi nhìn con tôi lại có thêm cảm giác gì đó là trách nhiệm, tôi muốn cùng chồng kiếm tiền. Tiết kiệm từng khoản nhỏ một rồi mua một ngôi nhà đủ sống mà ấm cúng, làm cho con trai một căn phòng nhỏ để ngôi học, tôi và chồng cùng ăn bữa ăn giản dị mà ấm cúng.

Mỗi sáng thức dậy đi làm cùng công việc, đêm về có thể đọc những câu chuyện tiếng Việt cho con nghe. Phía trước là biết bao điều tôi phải học hỏi. Phía trên là bầu trời của vũ trụ. Tôi nhìn bầu trời mà nghĩ bầu trời của tôi nằm ở đâu và trông như thế nào. Nhưng sau đó, tôi lại cảm thấy bản thân như một cô gái ngốc nghếch! Cô đâu có phải đang là thời mộng mơ hay yêu đương say đắm, cô đã qua thời lả lướt cùng trăng sao.

Bầu trời của tôi cảm giác như xa vời vợi, không thể nhìn hay cũng không thể chạm vào nó. Nhưng không phải tôi đã có được bầu trời của tôi rồi sao? Bầu trời của tôi màu trắng con trai vàbchồng tôi là vầng thái dương, những đám mây màu xanh nhạt lả lướt. Gió lướt qua mặt nước dạt dào. Bầu trời đó có thể xuất hiện giông bão. Nhưng giông bão xuất hiện rồi lại tan. Mặt nước sóng dập dình rồi lại tĩnh lặng. Ở đó là cuộc sống của tôi.

Tôi nhận ra một điều rằng quãng thời gian 6 năm qua đã làm nên cảnh vật trong bầu trời của tôi đẹp hơn bất kì lúc nào. Phía trước đó là nặt trời của tôi, và tôi cứ thế tiến tới nó là được mà! Không cần phải đi tìm hay phải trèo cao. Sự cố gắng của tôi đã được đáp trả. Mong sao những người phụ nữ kết hôn nhập cư như tôi cũng là một trong hàng ngàn vì sao tỏa sáng trong đêm tối mập mờ.

Đây là tôi của 6 năm về trước. Giờ đây, tôi đã trưởng thành hơn. Vì tôi đã trở thành mẹ của 2 nhóc, gánh vác nhiều thứ hơn trong gia đình. Và cảm nhận được giá trị thực sự của cuộc sống hơn bất kì lúc nào.

Tuy nhiên tôi vẫn luôn thầm cảm ơn những ngày tháng đã qua, những ngày tháng giúp tôi sống với chính sự vươn lên, nỗ lực của bản thân. Và biết chịu trách nhiệm cuộc đời của bản thân, gánh vác gia đình cùng chồng để xây dựng một gia đình hạnh phúc.

“향기롭고 따뜻해서 봄이 온 줄 알았는데 네가 온거였구나~”
Không phải mùa xuân, chính bạn đã mang hương sắc và hơi ấm đến với cuộc đời này!

author-avatar

About Nguyễn Vân

Hàn Quốc sẽ thật đẹp khi biết trân trọng vùng đất này. Sự khác nhau về ngôn ngữ, văn hoá sẽ cho chúng ta những trải nghiệm thú vị.

Trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ được giữ bí mật. Bắt buộc phải điền vào các ô có dấu sao (*).