6 năm sau thảm kịch chìm phà Sewol, vào sáng ngày 12/4 tại khu vực nơi xảy ra tai nạn gần đảo Jindo miền nam Hàn Quốc, tiếng kêu khóc đến nhói lòng của gia đình các nạn nhân không khỏi ám ảnh người dân nơi đây.

Đoàn người tham gia lễ tưởng niệm gồm 84 người, trong đó có 43 người là người thân của các nạn nhân vụ chìm phà Sewol. Đúng 8h sáng ngày 12/4, họ đã xuất phát từ bến Mokpo trên chiếc tàu tuần tiễu 3015 và có mặt tại khu vực xảy ra thảm kịch sau khoảng 3 giờ đồng hồ.

Trên boong tầu, bầu không khí trở nên tĩnh lặng và ngột ngạt đến lạ thường bởi những cảm xúc rối bời và u uất của những người thân nạn nhân vụ chìm phà Sewol. Hình ảnh đôi bàn tay siết chặt vào nhau, đôi mắt thẫn thờ, đầu cúi gục xuống không khỏi khiến chúng ta cảm thấy đau xót.

“Tôi sẽ trở thành ánh mặt trời bảo vệ các bạn trong đêm tối. Để các bạn không còn cô đơn nữa”, những ca từ da diết của ca khúc tưởng niệm vang lên từ loa điện thoại di động càng khiến người thân nạn nhân thêm đau lòng.

Khoảng 11 giờ 6 phút, thuyền trưởng thông báo: “Chúng ta đã đến khu vực chìm phà rồi. Tất cả hãy cùng bắt đầu mặc niệm để tưởng nhớ 304 nạn nhân.”

Ngay lập tức, tiếng còi tàu bắt đầu vang lên tỏa khắp vùng biển đầy ắp sự đau khổ và tĩnh lặng đến rợn người. Mọi người bắt đầu mặc niệm tưởng nhớ các nạn nhân trong 40 phút ngắn ngủi.

Những nỗi đau không thể nguôi ngoai

Một người mẹ mất con đã cố gắng kìm nén cảm xúc từ những giây phút đầu của lễ tưởng niệm. Nhưng vào khoảng khắc khi chiếc phao màu vàng đánh dấu địa điểm chìm phà xuất hiện ngay trước mắt, bao nhiêu cảm xúc đau đớn đến tột cùng chợt như vỡ òa theo cơn mưa nước mắt.

Một người mẹ khác cũng đã bắt đầu gào khóc và hét lên thật to “a, a, a…” trong lúc mặc niệm. Mặc dù những người bên cạnh tỏ ra mạnh mẽ để an ủi người phụ nữ bất hạnh này, nhưng trông họ cũng chẳng khá hơn là mấy. Bởi nỗi đau và sự mất mát là quá lớn.

Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, không ai nói một câu nào, tất cả chỉ cúi gục đầu thẫn thờ nhìn ra biển xa. Những người thân của các nạn nhân bắt đầu thả những bông hoa cúc trắng xuống biển để tưởng nhớ con em mình.

Ký ức đau thương ngày đó như hiện về

Anh Jang Hoon – bố của một học sinh lớp 11 trường cấp 3 Danwon – thẫn thờ nhìn về phía khu vực xảy ra tai nạn và không thể dễ dàng thả bông cúc trắng xuống.

Cô Hong Yeong Mi – mẹ của học sinh Lee Jae Wook – vội lấy tay áo để lau đi những giọt nước mắt lăn trên má, cố nén nỗi đau vào sâu trong tim. Cảnh tượng khi những người thân nạn nhân gào khóc gọi tên con mình không khỏi khiến những ai chứng kiến phải nhói lòng theo.

Nhất định phải làm rõ chân tướng sự thật

Thời gian qua, anh Moon Jong Taek – bố của học sinh Ji Seong Yang – đã âm thầm quay lại những hình ảnh về khu vực xảy ra tai nạn và tâm sự của gia đình nạn nhân vụ chìm phà Sewol.

“Chúng tôi vẫn chưa thể nào thực hiện được lời hứa là sẽ làm rõ chân tướng sự thật với các con. Tôi mong rằng chúng tôi sẽ điều tra được những uẩn khúc trong vụ tai nạn này vào năm sau”, anh Moon Jong Taek cho vừa quay phim vừa nói trong nước mắt.

“Mỗi lần đến đây tôi đều cảm thấy mọi thứ ở vùng biển này thật tàn nhẫn và vô cảm. Với tư cách là bố mẹ của nạn nhân và cũng là một thành viên trong xã hội, tôi cảm thấy thật có lỗi với những đứa trẻ. Mặc dù đó là cái ngày không ai muốn nhớ về cả, nhưng chúng tôi nhất định phải tìm ra chân tướng sự việc trước khi chính phủ bước sang nhiệm kỳ mới. Sự thật phải được phơi bày, những người chịu trách nhiệm phải nhận sự trừng phạt thích đáng thì Hàn Quốc mới an toàn hơn”, cô Hong Yeong Mi nói.

Người thân của các nạn nhân vừa thả những bông hoa cúc về phía chiếc phao vàng vừa hét lớn: “Mẹ sẽ nhất định không quên lời hứa với con. Mẹ xin lỗi con rất nhiều. Chắc ở dưới đó con lạnh lắm phải không?”

Khoảng khắc chiếc thuyền bắt đầu quay đầu lại để trở về, mọi người đều đau đáu nhìn về phía vùng biển nơi những đứa trẻ nằm dưới đó.

Bà Park (40 tuổi), một trong những người tham gia tưởng niệm nạn nhân vụ chìm phà Sewol, cho biết:

“Đã 6 năm trôi qua kể từ khi vụ tai nạn thảm khốc xảy ra, nhưng tôi vẫn chưa thể tin được những gì mà chính quyền đã tuyên bố. Có rất nhiều người dân như tôi đều mong muốn sự thật ẩn sau vụ việc này phải được điều tra. Nhưng hiện tại những điều mọi người muốn biết vẫn chưa thể làm rõ”

“Ngoài ra có rất nhiều câu hỏi trọng tâm vẫn chưa có câu trả lời. Phà chìm như thế nào, tại sao lại không khẩn trương cứu hộ nạn nhân?”, bà Park nói thêm.

Sau khi trở lại cảng Mokpo, mọi người cùng nhau đến thăm lại nơi chiếc phà Sewol được an tọa sau khi được trục vớt từ biển khơi. Nỗi đau vẫn chồng chất nỗi đau… Đến khi nào chân tướng sự việc mới được phơi bày.

Tổng hợp từ Naver

author-avatar

About Anh Thơ

Mối lương duyên với Hàn Quốc được bắt đầu vô cùng tình cờ... Nhưng không phải ngẫu nhiên mà càng ngày tôi càng thấy trân trọng mối lương duyên đó. Hàn Quốc đã trở thành một phần đặc biệt trong tôi.

Trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ được giữ bí mật. Bắt buộc phải điền vào các ô có dấu sao (*).