Tôi có con khi vẫn còn đang hẹn hò với bố của cháu bé. Chúng tôi chung sống mà không có hôn thú gì. Con thì bị bệnh, bố của con thì càng ngày càng đối xử bạo lực với tôi.

Cho đến một ngày, tôi cảm thấy không nhẫn nhịn được nữa nên đã hạ quyết định đường ai nấy đi. Từ đó đến nay, con tôi đã được 4 tuổi, tôi vẫn luôn tự một mình nuôi con. Đây là câu chuyện của tôi, một người mẹ đơn thân tại Hàn Quốc

Ngay từ khi mang thai cháu, tôi đã biết mình không thể nào cùng với bố của cháu trở thành vợ chồng thật sự. Bạn trai cũ của tôi đánh tôi kể cả khi tôi đang mang thai. Đấm, tát, đẩy ngã xuống đất, gì anh ta cũng làm.

Đến cả đứa con này của tôi cũng là kết quả của một ngày bị cưỡng ép. Ngày đó anh ta ra tay rất nặng đến nỗi tôi đã định báo cảnh sát, nhưng khi anh ta giở giọng ngọt ngào xin lỗi, nói do mình say thì tôi lại mềm lòng. Suốt thời gian ở chung khi mang thai đó, anh ta chưa ngừng tay đánh tôi ngày nào.

Buổi tối hôm quyết định chia tay, tôi chỉ kịp vơ vội nào sữa nào khăn cùng với một túi tã cho con. Đồ đạc của tôi mang theo chẳng có gì, đến cả đồ lót cũng chỉ có 2 cái. Khoảnh khắc khi rời đi đó, đầu tôi chỉ còn loanh quanh những câu hỏi

“Mình có sống nổi một mình không ?”
“Mình có nuôi nổi con một mình không ?”
“Mình vẫn còn đang sống sao ? Hay giờ chỉ còn là cái xác không hồn…”

Bố mẹ tôi cũng biết là tôi đã có thai với bạn trai, biết cả chuyện tôi chia tay rồi quyết định thành mẹ đơn thân. Nhưng vì ngay từ đầu họ đã cho rằng chuyện tôi không kết hôn mà đã sống chung là một sai lầm nên… Ba mẹ của tôi sắt đá lắm.

Con tôi sinh ra thì cháu không may bị mắc bệnh. Đến năm 2 tuổi, con tôi bắt đầu có những triệu chứng của tự kỉ. Cháu chậm phát triển, chậm nói và lúc nào cũng luẩn quẩn một mình.

Nuôi con một mình thì vấn đề lớn nhất là tài chính. Bạn trai cũ của tôi không chu cấp cho con dù chỉ một xu. Tôi thì phải trông con một mình nên đến cả thời gian để đi làm được cũng hết sức khó khăn.

Việc làm thì ít nhưng mẹ đơn thân ở đất nước này không chỉ có mình tôi. Ở Hàn Quốc, có rất nhiều mẹ đơn thân nhưng ít ra họ vẫn còn gia đình giúp đỡ. Họ có thể đi làm full-time mà không quá vướng bận con cái do vẫn còn gia đình ngay bên cạnh.

Còn tôi, đã mấy lần liền tôi bị đuổi việc do cứ xin nghỉ liên tục do con bị bệnh. Tôi không có gia đình, không có người giúp đỡ nên không thể nào toàn tâm toàn ý đi làm được. Tôi cũng không bỏ được con tôi…

Đã có những lúc tôi rơi vào cảnh khốn cùng nhất nhưng vẫn chưa bao giờ nghĩ tới việc cho con mình để người khác nhận nuôi. Bản thân tôi cũng lớn lên mà không có mẹ ruột bên cạnh nên tôi hiểu rất rõ. Tôi luôn nghĩ rằng con cái sẽ hạnh phúc hơn nếu có mẹ ruột chăm sóc.

Trước đây tôi đã từng nghĩ rằng nếu mình cố thì cũng sẽ nuôi được con. Nhưng dạo gần đây thì tôi bắt đầu nhận ra tài chính của mình kham không nổi nữa. Tiền ăn, tiền nhà rồi còn cả tiền chạy chữa cho thằng bé

Dạo gần đây con trai tôi bắt đầu thích 1 món kẹo chocolate ở Paris Baguette. Nhưng cây kẹo đó đắt quá, tôi mua cho con 1 cây, con lại muốn thêm 1 cây nữa. Tôi nói không với con mà lòng tan nát

“Đến cả một cây kẹo nhỏ thế này mình còn không cho con được. Những thứ lớn lao sau này con cần thì biết làm sao đây…”

Đi làm thì khó khăn, gia đình không bên cạnh, tôi không còn cách nào khác phải tìm đến sự giúp đỡ của chính phủ. Nó thật sự khó khăn, có quá nhiều giấy tờ phải chứng minh, khâu xác minh thì rắc rối… Tôi đã bị từ chối, một lần rồi hai lần, nhưng vì con tôi không bỏ cuộc. Cuối cùng sau lần thứ 3, tôi đã nhận được trợ cấp của Chính phủ.

Một may mắn nữa là tôi đã gặp và được nhận sự giúp đỡ từ Hội những Người mẹ đơn thân tại Hàn Quốc (KUMFA). Tổ chức không chỉ giúp đỡ tôi mà còn khoảng 2500 mẹ đơn thân khác (Hàn Quốc có khoảng 25.000 mẹ đơn thân – thống kê 2016). Hội hỗ trợ cho tôi từ nhu yếu phẩm của con (bình sữa, tã…) đến cả chương trình hỗ trợ trông con để tôi có thể đi làm.

Vào những ngày lễ, Hội các mẹ đơn thân còn tổ chức các chương trình để các mẹ và các con không có gia đình bên cạnh có thể cùng chung vui với nhau. Chúng tôi nương tựa vào nhau, vì vậy không cảm thấy cô đơn nữa.

Có người hỏi tôi, liệu tôi có hối hận không khi bây giờ cuộc sống của tôi không còn là của tôi, mà chỉ còn xoay quanh con. Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy, chính nhờ đứa trẻ này mà tôi càng trưởng thành và vững vàng hơn. Cùng con lớn lên là một điều hạnh phúc, và tôi luôn biết ơn vì điều đó.

Trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ được giữ bí mật. Bắt buộc phải điền vào các ô có dấu sao (*).